Cho người ở cuối hàng cây
Thả vào hoàng hôn một chút ghen tuông
Chiều dậy gió mà áo em mỏng qúa
Vô tư như hàng cây cũng mở nghìn mắt lá
Hỏi làm sao mà anh không ghen
Anh muốn em như giọt nắng bên thềm
Thấp thoáng riêng anh niềm mơ hồ tím ngát
Anh sẽ thôi bàng hoàng dụi mắt
Biết đâu mình có thật những chiêm bao
Cuối hàng cây thu mới chớm lao xao
Anh – chiếc lá đã vội vàng trở sắc
Đủ để khơi trong em dòng nhạc cảm
Lá khô vì đợi chờ.
1980 - Trần Cao Duyên