Đêm thức với làng quê
Một khoảng trời êm ả bé thơ tôi
Cứ tha thiết đi về trong tuổi muộn
Doi cát hẹp con nước triều lên xuống
Làng nhỏ như cánh buồm đằm vị biển xa xăm
Tôi còi cọc lớn lên như một nhánh xương rồng
Chân đất đầu trần tung diều trên bãi nắng
Những con đường đỏ lừng hoa hút mật
Để hơn một lần thầm nghĩ đến môi em
Những khu vườn trong biếc tiếng chim
Gói muối ớt cầm tay tung tăng tìm khế rụng
Rợp mát tuổi thơ tôi là tán bàng xanh thẳm
Bên mái đình hàng cổ tự rêu phong
Dòng mực tím nhấp nhô chữ rừng biển núi sông
Tôi khó nhọc đánh vần trăm lần chửa thuộc
Tại cánh chuồn mỏng tang soi bóng nước
Hay tại màu hoa súng tím ngát trưa hè
Làng bây giờ lỡ chợ lỡ quê
Trái tim tôi cứ nghiêng về làng cũ
Đêm ngủ giữa làng lại nhớ làng không ngủ
Nghe tiếng sóng xa xôi dâu bể gọi muôn trùng.
Trần Cao Duyên