Đêm dân ca
Không ai hay rằng trăng đã lên cao
Chỉ thấy lao xao ý tình trong câu dân ca mười thương chín nhớ
Câu hát bắt nhịp cầu về xa xôi một thuở
Mái rạ sân đình bến nước cây đa
Hiện lên cánh cò bay lả bay la
Dằng dặc lũy tre làng quê buổi ấy
Hạt muối mặn
Lát gừng cay trong bỗng trầm luyến láy
Gái trai nào thời đó đã trao duyên
Sông nước mênh mang câu hát chèo thuyền
Se sắt nỉ non…con cá lý ngư sầu tư biếng lội
Phải trắc trở đôi nơi nước trời vời vợi
Mà con chim trên cành…sầu cội biếng bay
Trái cau xanh têm miếng trầu cay
Trao giữa đêm hò ước nên chồng nên vợ
Mẹ đã về với cha từ buổi đó
Đêm dân ca này em có cùng anh…?
Ngã nón chào nhau giữa cầu tre lắt lẻo gập ghềnh
Câu nhân ngãi đã thầm gieo trong mắt
Lý tương tư siết ngang lòng dìu dặt
Đêm giã gạo tan rồi luyến tiếc biết trao ai
Giữa cơ man dòng nhạc trẻ hôm nay
Giọng ầu ơ…ngỡ lạc vào xa vắng
Trầm tích dưới lòng sâu lớp bụi mờ năm tháng
Câu dân ca vỗ cánh cò thanh thoát nhẹ bay lên
Tháng 4/88
Trần Cao Duyên