Bâng khuâng Thiên Ấn
Thiên Ấn ơi người đừng quá nghiêng
Anh sợ tiếng cười em lăn xuống
Nước sông Trà mùa này lơ đãng lắm
Chẳng giữ giùm anh âm thanh pha lê
Dưới bóng bạch đàn anh kể em nghe
Chuyện ngày xưa của núi
Yêu thương
Cách xa
Rồi ngàn năm đứng đợi
Để thành nơi quấn quýt mộng giang hà
Lời tự tình trong tiếng chuông ngân nga
Vô vi quá như câu kinh cầu nguyện
Nắng Thiên Ấn và em làm hồng thêm ngọn nến
Thắp lên chiều ghi một thoáng bâng khuâng.
Quảng Ngãi, 27/4/2004 - Trần Cao Duyên