Lá tương tư
Chùm phượng vĩ ai treo bên thềm hạ
Cho em chiều nay bối rối bước tan trường
Nghe rưng rức tiếng buồn vương ngọn lá
Nhớ nhung gì hoa đỏ một trời thương?
Tán bàng xanh rồi sẽ thành kỷ niệm
Nơi người ấy giả vờ đánh rơi bài thơ
Em cúi nhặt bâng khuâng màu mực tím
Biết lòng mình ai đó đã giăng tơ.
Hàng cây biếc phố quen chiều tan học
Bước chân ai theo sau xao xuyến đến nao lòng
Tà áo em cứ vờn bay cuống quít
Gió không ngừng xao xác phía chờ mong.
Phượng yêu ơi! Đừng chói chang đến thế
Hãy để dịu êm trang lưu bút giã từ
Mai xa lắc có một người lặng lẽ
Dưới cội bàng nhặt lá đẫm tương tư
(Trần Cao Duyên)