Khúc ca về biển
Những lời anh viết cho em
Chưa thành thơ cũng chưa thành nhạc
Mà đã nghe từ trái tim tiếng hát
Dặt dìu, sâu lắng, bâng khuâng
Hàng dừa nghiêng im lặng chờ trăng
Cho lớp áo thu choàng lên bãi cát
Biển bỗng hóa thành thơ
Và sóng biếc giăng dài khuông nhạc
Cho chúng mình tiếng hát bay lên
Làm sao mà quên được những đêm
Thức với sao khuya lắng nghe tình biển
Nghe hòn Cấm lao xao gọi con tàu về bến
Nghe Đá Bia thì thầm tạm biệt chuyến tàu qua
Sa Huỳnh ơi
Người là dòng sông tuổi trẻ của đời ta
Mang ước mơ đi và gửi tình yêu lại
Như thời gian
Dòng sông chảy mãi
Đưa phù sa về xanh ngát những mùa xuân.
1976
Trần Cao Duyên