Hạt muối Sa Huỳnh
Những ô vuông lung linh hắt nắng lên trời
Nơi hạt muối hóa thân từ biển mặn
Trưa Sa Huỳnh mênh mang màu nắng
Nồng nàn hạt muối em trao
Có lẽ nghìn xưa
Và cả đến nghìn sau
Muối không mặn mòi bằng những năm kháng chiến
Mỗi hạt lên rừng nhiều khi thấm máu
Những cô gái dân công vĩnh viễn không về
Hạt muối thêm một lần mặn mối tình quê
Em chiều nay gánh muối về đâu
Gánh cả chói chang một trời lửa hạ
Trong hạt muối kết tinh từ biển cả
Có giọt mồ hôi em thơm ngát tuổi trăng tròn
Chợt thèm lát gừng cay trong vị muối
Muối Sa Huỳnh mặn lắm…đừng quên.
(Trần Cao Duyên)