(
Kỷ niệm mùa hè 1983 – hàng nghìn giáo viên cả nước xin nghỉ dạy vì đời sống khó khăn)
Đêm leo lét ngọn đèn
Bài giảng văn nhập nhòe tản mạn
Dăm câu hỏi cho học trò dễ dàng ghi đáp án
Riêng câu hỏi cho mình xoay xở mãi chưa ra
Một nửa đời trên bục giảng tôi qua
Nhân chứng đấy – những năm dài bụi phấn
Hạt bụi nào làm cay xè đôi mắt
Hạt bụi nào nhuộm trắng đôi bàn tay
Cuộc sống áo cơm quay quắt từng ngày
Đâu suôn sẻ như bài thơ lục bát
Bánh mì một trăm lần ngọt ngào hơn tiếng hát
Xin đừng dùng điệp khúc để ru nhau
Con đường đến trường rồi sẽ dẫn về đâu
Câu hỏi xoáy vào lòng xao xác
Mái nhà dột, cơn gió mùa đông bắc
Năm tháng không màu qua liếp nứa đơn sơ
Tôi có thể dằn lòng trước bao người ghẻ lạnh thờ ơ
Nhưng không thể bình tâm trước cơn sốt của con khi trở trời trái nắng
Hơn tất cả mọi điều cay đắng
Sự nồng nhiệt trái tim mình không đủ ấm cho con
Vượt lên những tầm thường toan tính thiệt hơn
Chỉ để làm một lá sen che nửa đời nhập nhoạng
Một khoảng trống bên lề trang giáo án
Như mảnh đất bạc màu lầm lũi bước người đi.
8/1983 - Trần Cao Duyên