Bến chiều
Nếu về bến chiều xin em đừng vội
Chạm bàn chân trên cát Sa Huỳnh
Cát sẽ níu bàn chân em lại đấy
Em mảnh dẻ thế kia mà biển lại đa tình
Dây muống biển chưa bao giờ nghịch thế
Vướng vào em, anh biết gỡ làm sao
Màu hoa tím không phải là vô cớ
Khi cát mặn mà da diết đến nôn nao
Nếu về Sa Huỳnh em đừng xõa tóc
Gió Sa Huỳnh ngang dọc lắm em ơi
Anh sẽ ngập ngừng trước giờ đi biển
Nghe sóng bờ dội mãi phía trùng khơi
Nếu về Sa Huỳnh xin em đừng sợ
Những đa đoan sóng gió một làng chài
Trong bóng dương êm đềm nghe biển thở
Có tiếng sóng ru thầm câu hát đợi chờ ai.
(Trần Cao Duyên)