(Bài thơ viết tặng một người)
Em về làm dân Phổ Thạnh
Mảnh đất anh hùng vừa bước ra khỏi chiến tranh.
Mấy túp lều tranh,
Mấy chiếc xuồng giành...
Chỉ có bãi cát vàng là rộng và dài hơn tất cả.
Mỏi mắt tìm màu xanh của lá,
Mảnh trăng chiều chênh vênh trên vách đá,
Bầy em thơ trùi trụi ngây ngô.
Công việc em làm là nghề dạy học
Quê nghèo gửi gắm buồn vui
Nhiều đêm nằm ngẫm cảnh mưa rơi
Và phận gái với cuộc đời mà tủi
Bạn cùng lớp đứa về thị xã,
Đứa thướt tha trong áo lụa, quần xoa;
Đứa nhởn nhơ trong cao, rộng cửa nhà
Hay chí ít cũng dạy trường thị trấn.
Ngay như đứa bạn chí thân
Cũng ở lại trường với tiện nghi thành phố.
Đôi khi tự bảo mình chối bỏ
Nhưng lại không đành lòng
Vì đàn em nhỏ
Quá đỗi thương yêu.
Chợt nhận ra trong thăm thẳm trời chiều
Ánh sao hôm khi mờ, khi tỏ...
Hai mươi sáu năm qua
Nơi đây đã là quê
Là nhà
Là máu thịt
Là tình yêu
Hạnh phúc
Thiên đàng
Có gì bằng nghĩa Đảng- tình dân?
Mỗi bước chân đi tiếng gọi "cô" trìu mến.
Cơn mưa rồi cũng đến
Sau mùa nắng hạn hanh khô.
Vũ Ngọc Liêm