Về Quảng Ngãi với anh
Em có về Quảng Ngãi với anh không?
Núi Ấn gợn màu thu, sông Trà khơi sắc biếc
Anh thả lá xuôi về nơi ước hẹn
Chút thơ tình xanh ngát núi và sông
Em có về Quảng Ngãi với anh không?
Nghe nắng xuống chiều lên giữa Tà dương Thạch Bích
Mắt ai đọng tím hoàng hôn tĩnh mịch
Bóng tre già man mác gợi hồn quê
Dẫu xa xôi em hãy một lần về
Sen đang hương vầng trăng đâu nỡ khuyết
Tha thiết chờ em đến Liên Trì dục nguyệt
Ngàn đóa sen– ngàn búp nhạc hoài mong
Em có về Quảng Ngãi với anh không?
Cỗ Lũy cô thôn bóng dừa nghiêng bảng lảng
Nghiêng xuống thuyền ai chút mây chiều lãng mạn
Nghiêng xuống lòng mình một thoáng nhớ bâng quơ
Bâng quơ mà rất thơ– mà rất đỗi mong chờ
Em yêu nhé! Hành trang về Quảng Ngãi
Biển Sa Huỳnh long lanh sóng xanh tràn bến bãi
Rừng ngây ngất nồng cay say hương quế Trà Bồng
Em có về Quảng Ngãi với anh không?
Bờ xe nước– nhịp cầu xa– chiếc thuyền trăng nho nhỏ
Sao em không một lần tình cờ qua đó
Nghe điệu hò ba lý để thương nhau
Về nghe Em trời Quảng Ngãi đang thu
Mây xanh đến ngỡ ngàng trên núi Bút
Anh vẫn hằng tin nơi tận cùng xa khuất
Em sẽ về, về Quảng Ngãi với anh!
7/1986
Trần Cao Duyên